Thứ Tư, 26 tháng 6, 2013

THẦY GIÁO ...ĐẠO THƠ


        Sơn-Thi-Thư blog: Đọc bài Một thầy giáo chuyên nghiệp "ĐẠO THƠ" trên blog của nhà thơ Bùi Văn Bồng mà buồn cho thầy Cao Phú Cường - một giáo viên dạy Văn. Sơn-Thi-Thư xin có mấy lời tặng thầy Cao Cường:







Thầy cao cường quá, thầy ơi
Đạo văn liên tiếp, liên hồi...đạo văn !
Sao thầy chẳng chút băn khoăn
Hàng ngày lên lớp dạy văn học trò ?
Đạo thơ rồi dự thi thơ
Lương tâm nghề nghiệp thầy "bơ" đi rồi ?
Buồn cho thầy quá, thầy ơi
Cao Cường mà thế, thì thôi Cao Cường!

* Tư liệu tham khảo thêm trên blog của nhà thơ Bùi Văn Bồng


Xin mời bạn đọc đối chiếu 3 bài thơ mà Cao Phú Cường đã ăn cắp 
VỀ ĐỒNG MÙA NƯỚC NỔI
(MS: 096A)

Trăng vàng gác núi lả lơi
Thình 
lình trượt xuống rong chơi đồng bằng
Vỡ trên dòng nước lăn tăn
Gió ào ào khóc mưa giăng. Sông tràn

Ta về bến đợi thưởng trăng
Ngờ đâu 
sóng vỗ nát tan mộng chìm
Ruộng xanh … đẫm mắt mẹ nhìn
Cha anh lụt cả trăm nghìn nỗi đau

Ta về nghe đất trở sầu
Từng cây lúa khóc 
đợi nhàu mùa sang
Đồng thành biển cả. Buồn lan
Tiếng bìm bịp réo 
lạc đàn. Nước dâng

Ta về xóm cũ bâng khuâng
Sông giờ oằn lũ bất cần đò đưa
Áo hồng bay ngát bến xưa
Em giờ trôi dạt đâu mùa gió giông?

Ta về vác cát oặn lòng
Hòa dân ngăn nước thở cùng mặt đê
Trăng tròn trượt xuống tiếp hơi
Gánh gồng gìn giữ màu trời quê hương.
TRỞ LẠI ĐỒNG TỨ GIÁC
(Trịnh Bửu Hoài)

Mấy độ 
trăng vàng kia gác núi
Đêm nay bỗng trượt xuống đồng bằng
Thương trăng vỡ trên dòng nước nổi
Gió thu gào khóc giữa mưa giăng

Mấy độ ta về bên bóng gáo
Rái vàng nở rộ một vườn trăng
Ngờ đâu 
sóng vỗ tan cành mộng
Một kiếp rong rêu cũng bạt ngàn

Mấy độ ta về vui tiếng dế
Nghe từng thớ 
đất đợi mùa sang
Ai biến đồng xanh thành biển cả
Cánh dế ngày xưa bỗng lạc đàn

Mấy độ ta về thăm xóm cũ
Em áo vàng bay ngát bến sông
Bến sông giờ đã chìm trong lũ
Em giạt về đâu trong mưa giông

Mấy độ trăng tròn treo đỉnh núi
Đêm nay bỗng 
trượt xuống đồng bằng
Cá đớp trăng tan đùa suốt sáng
Hết nửa mùa thu chẳng hết trăng.

NGẮN DẦN VIÊN PHẤN
Cao Phú Cường

Nhìn bụi phấn trên tóc thầy trắng xóa
Em tưởng màu thời gian
chạm ngõ không gian
Những bài toán, trang văn kết hoa trái, mùa màng
theo từng ngày em lớn
Đò thầy đưa trải bao bờ bến
Miệt mài chèo với phấn trắng, bảng đen
Bỗng thảng thốt lạ lùng
trước một điều quen
Viên phấn cứ ngắn dần
cho bài em dài mãi
 
Dòng sông đời vẫn trôi, tưới xanh bao đồng bãi
Thu hoạch ruộng vườn
Tím lòng hạt giống người trao
Kìa! Viên phấn mãi ngắn dần
và bạc trắng mái đầu…
Thầy ơi, tê tái…!
NGẮN DẦN VIÊN PHẤN
Vương Thảo

Nhìn bụi phấn trên tóc thầy trắng xóa
Con tưởng màu thời gian
Bao con số, đường thẳng, đường cong
Và hoa trái, mùa màng
Thầy trải đời thầy trên bảng đen, phấn trắng

Se thắt lòng mình
Khi con hiểu một điều có thật,
Viên phấn thầy cứ ngắn dần
Cho bài học con dài ra.
Rồi mai này khi những trái và hoa
Con hái được trên tay
Vẫn nhớ mãi ơn người gieo hạt,
Nhờ viên phấn ngắn dần
Và mái đầu trắng bạc
Thầy ơi!


 

ÁO BÀ BA
Cao Phú Cường

Tại sao lại gọi bà ba
Mà không bà… bốn hay là bà… hai?
Hết tiền thiếu gạo đi vay
Chưa nhìn thấy áo nửa ngày đã mong

Ai cho vay được nỗi lòng
Vắng em chỉ biết nhìn dòng sông trôi

Dịu dàng, đằm thắm tuyệt vời
Để chiều sông Hậu - lá rơi…
thẫn thờ

Eo, hông chín ngẩn mười ngơ
Đường ly khéo chiếc… bài thơ không lời
Áo 
vào câu hát đầy vơi
Cho lúa thêm hạt cho trời thêm xanh

Áo làm xuồng mộng chòng chànhEm xinh thêm áo cho tình anh sayKhông rời chỉ một phút giâyÁo thơ còn mãi với ngày với đêm

Ra bến - nhớ, lối về - quên
Rượu không uống… áo và em vẫn nồng

(Theo blog nhà thơ Đào Tấn Trực
                                 2- 11- 2008)



 
ÁO BÀ BA
Bùi Văn Bồng


Tự bao giờ áo bà ba
Đi 
vào câu hát dân ca quê mìnhEm xinh- cái dáng càng xinh
Áo bà ba nữa 
cho tình thêm say
Hết tiền thiếu gạo đi vay
Chưa nhìn thấy áo nửa ngày đã mong

Ai cho vay được nỗi lòng?
Vắng em chỉ biết nhìn dòng sông trôi

Dịu dàng đến thế.Người ơi!
Để chiều sông Hậu lá rơi chạnh lòng

Dòng sông thì rộng mênh mông
Áo em lại thắt eo hông làm gì

Khen ai khéo chiết đường ly
Để cho tà áo thầm thì lời quê
Diệu kỳ tà áo đam mê
Cho xuồng ba lá xuôi về bến mơ

Áo tình và cũng 
áo thơÁo nên duyên, áo đợi chờ là emChẳng ai chuốc rượu đưa men
Mà sao ra bến lại quên lối về?

(Nguyên tác của nhà thơ Bùi Văn Bồng
đã đăng trên nhiều báo và ngâm trên  VOV,, phát trên VTV3, in trong tập "Gửi gió Trời Nam" và nhiều tập thơ khác)


Ghi chúNhững chữ màu đỏ là CPC ăn cắp gần như 100% hình ảnh, từ ngữ và , ý tứ của các tác giả khác…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét