Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012

CHUYỆN GIẢI SẦU


(Bài đăng lại)


Chuyện của quốc gia nọ
Đã qua rồi từ lâu
Giờ đây thành cổ tích
Kể nghe vơi bớt sầu.

Ngày khai trường năm ấy
Quân vương hỏi học trò
Làm người có thấy khó ?
Thế có làm  yes/no ?

Có vị quan tể tướng
Không muốn phạt người sai.
Được muôn dân bình chọn
Đệ nhất thiên danh hài!

Ngoài biển giặc gây hấn
Cướp tàu, bắt ngư dân
Trong triều quan lớn phán:
-Tình hình không mới hơn!

Có vị quan đốc học
Hứa hẹn với nghiệp sư
Năm này...lương đủ sống
Mà sao vẫn mịt mờ ?

Phó tướng tay chém gió
Lời hùng biện tung mây:
“ Công trình này phải quyết”
Quyết xong thì …đi vay!

Nếu mà chặt chém hết
Bầu kịp sao bây giờ ?
Nghiêm là rút kinh nghiệm
Mới có người làm cho!

Có người hỏi quan lớn:
Nạn chạy chức xử sao ?
Quan lớn như trong mộng:
                                        - Người chạy báo tôi đâu ?

Có ông quan tư pháp
Phát biểu giữa triều đình
“Luật ...xử sao cũng được”
Dân nghe mà thất kinh!


Chuyện hứa -quan y tế
“Là truyền miệng tầm phào !”
Mỗi người một giường bệnh,
Mãi là niềm ước ao!

Năm đó có quy định
Ngực lép cấm lái xe.
Nhiều kẻ đi nâng ngực,
Ngực căng to mới về.

Có năm nghề đánh máy
Tai nạn đến lạ kì!
Làm cho bao quan lớn
Mắc vào chuyện thi phi.

“Nước làm tàu cao tốc
Là có IQ cao...”
Lời vị quan tỉnh nói:
-Ta không làm là sao?

Cấm khiếu kiện tập thể
Phải từng người đứng đơn.
Để quan dễ  xử lí
Giải quyết nhanh gọn hơn.

Điện hạt nhân, bô-xít
Của ta an toàn hơn!
Quan môi trường quyết đoán.
Rò rỉ thì…biết luôn!

Tiền chín mươi ngàn tỉ
Tan theo con tàu chìm
Có bộ không trách nhiệm
Nhiều bộ thì lặng im.

"Đu dây là sáng tạo..."
Của người dân bần cùng!
Lời phán quan vận tải
Đang thiết triều ung dung.

Triều đình đâu có rõ
Quan tỉnh cho thuê rừng,
Rừng đầu nguồn biên giới
Biết đâu là cát-hung ?

Tài nguyên thì sắp cạn
Cố khai tận, bắt cùng.
Mai sau này con cháu,
Còn biển trống, rừng không!

Nước này sâu nhiều quá
Người diệt, chẳng mấy ai?
Có người đi tố cáo
Chúng giết rồi cắt tai!


Biểu thị lòng yêu nước
Không dám gọi biểu tình!
Quốc gia luôn kêu gọi
Yêu nước là… lặng im.

Giá hàng hóa thiết yếu
Cứ tăng nhanh lạ kì!
Tiền ngày càng mất giá
Lạm phát như ngựa phi!

Vua quan thì sung sướng
Biệt thự và xe sang
Nhiều nơi dân đói khổ
Đến mặt xanh nanh vàng!

Nợ nước ngoài lên mãi
Ăn cả vào tương lai.
Vì triều đình tin tưởng:
Con cháu mình rất tài ?

Bấy giờ nhiều tà đạo
Đạo nhạc rồi đạo văn.
Đạo quyền và đạo chức
Biết ai người cản ngăn ?

Chùa thì xây to nhất
Kinh đô cũng bao la…
Ngoại bang nhìn trố mắt
Phục, phục sao, phục là…
                                                     
Lịch đi xe chẵn, lẻ
Lệ giao thông lạ lì!
Nơi đô thành to nhất
Chuyện hài hay là bi?

Quốc gia vốn thừa muối
Quan vẫn cho nhập vào!
Diêm dân thì cơ cực
Sống cuộc đời lao đao!

Xuất khẩu và nhập khẩu
Cùng lúc một loại than
Quan đầu ngành “chập mạch”
Nên điều hành bất an!

Quốc gia trọng trí thức
Các loại sĩ rất nhiều
Học nhanh đến kì lạ
Toàn bằng sang hạng ưu!


Có vị quan đầu tỉnh
Văn, thơ, nhạc…nức danh.
Hôm nhận bằng tiến sĩ
Thuộc hạ về vây quanh.

Lại  một  quan đầu tỉnh
Chơi trống bỏi rất tài!
Tìm nữ sinh mới lớn
Tung tiền ra để chơi!

Lại vị quan đầu tỉnh
Đổi đệm và đổi tên
Nghĩ chắc mình trúng cử
Ngờ đâu dính trượt liền!

Một cựu quan huyện nọ
Rút súng ra dọa dân.
Chửi dân như ngoài chợ
Tỏ ra ta...nhất trần!

Có thầy xã đánh bạc
Nhưng xử rất nhẹ nhàng
Vì có nhân thân tốt
Về làng càng vênh vang!

Có người kĩ sư nọ
Tố giác hãng xe nhà
Vì an toàn trăm họ
Mà cuối cùng oan gia!

Có nhiều vụ tai nạn
Bao nhiêu kẻ cướp ngày
Nhưng nói là hôi của
Tâm mất rồi đâu hay!?

Có những kẻ táng tận
Bán buôn cả con người
Trẻ con và phụ nữ
Chỉ cần tiền mà thôi!

Có bà giáo già nọ
Về hưu say việc đời.
Hăng hái chống tiêu cực,
Nhưng buồn nhiều hơn vui!

Có bộ phim lịch sử
Làm sai chuyện người xưa
Bị bách tính phản đối
Nên không dám chiếu bừa! 

Chuyện đến đây chưa hết
Nhưng người kể quên rồi
Mời mọi người kể tiếp
Để biến buồn thành vui.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét