Thứ Tư, 23 tháng 5, 2012

THƠ: LỜI TÂM SỰ

          Tác giả: Phan Hiền

             Sơn-Thi-Thư blog: Cô giáo Phan Hiền là cô giáo Phó Hiệu trưởng trường Sơn-Thi-Thư công tác. Hôm nay là ngày lễ tổng kết năm học, cũng là buổi chia tay lưu luyến để cô Hiền về nghỉ chế độ hưu trí theo quy định. Là một người luôn tâm huyết với 36 năm công tác trong ngành, cô Phan Hiền đã dìu dắt biết bao thế hệ học trò trưởng thành từ nét chữ, dáng đi đến các kiến thức làm người. Cô cũng là người giàu tình cảm, luôn quan tâm  đến mọi đồng nghiệp và học sinh trong trường. Cô có làm một bài thơ dài với tựa đề là "Lời tâm sự" và cô đã đọc rất xúc động trong buổi lễ hôm nay (nhiều lần cô nghẹn ngào phải dừng lại vì tình cảm ùa về làm cô không cầm lòng được). Sơn -Thi -Thư xin trân trọng giới thiệu với các đồng nghiệp và bạn đọc Sơn-Thi-Thư  blog bài thơ của cô Phan Hiền thay lời tri ân của thế hệ trẻ tiếp bước truyền thống của thế hệ các thầy cô đi trước.
Cô giáo Phan Hiền (người cầm hoa) cùng toàn thể  CB, GV nhà trường trong lễ kỉ niệm
ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11-2011. Ảnh: Cô Phan Hiền cung cấp.

Thoát trôi gần sáu mươi rồi
Tưởng như ba chục tuổi đời...lạ chưa!
Một mình ngồi nhớ ngày xưa
Xốn xang bao nỗi-mắt đưa dõi tìm.

Tạ từ tuổi mộng sinh viên
Lên đường công tác tới miền non xa.
Thanh Sơn, huyện của tỉnh nhà
Đồng Sơn là xã nơi ta đến trường
Qua bao nhiêu bận hỏi đường
Vẫn chưa tới được ngôi trường của tôi
“Đồng Sơn xa lắm cô ơi!
Chín đèo, mười suối chưa thời tới đâu!”
Dốc Mịu, Đèo Cón, suối sâu
Chùng chân, mỏi gối lòng đâu có sờn!

Trót yêu cái nghiệp vào thân
Trót yêu lũ trẻ con nông dân nghèo
Thế là vững bước đi theo
Nơi đàn em đợi, hút heo gió lùa
Lớp toàn lán nứa đơn sơ
Tường phên đắp đất mái thừa liêu xiêu!
Thật thương cho đám trò yêu
Ngây thơ trong trắng cô chiều cô cưng!
Nhà tranh mái dột tứ tung
Bão đêm tốc mái giường không chỗ nằm.
Trò nghèo bỏ học-cô ngăn
Trò ngoan chăm học cô chăm hết lòng.
Đồng lương nhà giáo mỏng manh
Vẫn phần một chút quà dành bé ngoan!
Đồng Sơn-chót huyện Thanh Sơn
Rừng xanh, mây trắng mà quên nỗi buồn!
Thảo thơm như suối đầu nguồn
Tin yêu cô giáo: “Con ngoan nhờ thầy”.
Cơm lam, măng, sắn, khoai...đây
Con mang đến biếu mong thầy cô vui!
Cùng nhau chia ngọt sẻ bùi
Dù no, dù đói vẫn tươi nụ cười.
Thế rồi, một chín tám mươi
Cấp trên điều chuyển về nơi quê nhà
Hiền Quan hai tiếng thiết tha
Quê cha, đất mẹ - đôi ta sinh thành!
Trong tim in đậm bóng hình
Bao nhiêu ánh mắt học sinh đợi thầy.

Về quê đồng nghĩa tri ân
Thầy cô, hàng xóm bạn gần bạn xa
Về quê báo hiếu mẹ cha
Sáng vui bát cháo chiều tà bát canh.

Bao mùa khai giảng vui thay
Bao nhiêu trái ngọt, trò hay tặng thầy:
Trung- Khoa-Thanh-Phán-Bích-Mai
Hồng-Dương-Nghi-Thúy-Tâm-Đài-Toán-Tuyên
Tùng-Hà-Tuấn-Yến-Thanh-Yên
Hải-Anh-Tân-Cảnh-Công-Liên-Hạnh-Hường
Quân-Nam-Thành-Tiến-Bình –Hương
Huyền-Hoa-Thơm-Thắm-Nhung-Cường-Dũng-Thay
Qua năm, qua tháng, qua ngày
Bao nhiêu trò đã qua tay mình trồng
Người thì được vượt đại dương
Người làm ruộng, kẻ thương trường xông pha
Người thì canh sóng Trường Sa
Người là linh mục, người là giảng viên
Người ở lĩnh vực an ninh
Người dạy trung học, người làm ngành y
Người giờ đồng nghiệp đồng quê
Người làm tín dụng lo bề tiền nong...
Bao nhiêu kỉ niệm ngập lòng
Bấy nhiêu nỗi  nhớ niềm mong đợi chờ!
Đời người như một giấc mơ
Ba lăm năm đó bây giờ là đây!
Áo cơm giờ đã đủ đầy
Nghĩa tình trọn vẹn vui vầy thiết tha.
Thoát trôi mới thế đã già
Thời gian loáng đã đi qua một thời
Đêm nằm nghe nước mắt rơi
Ngẫm mình bỗng thấy tuổi vơi đã nhiều
Tóc xanh đã nhuốm màu chiều
Sáng nay tin báo một điều: nghỉ hưu!
Mừng vui xen lẫn ưu tư
Môi cười lên tiếng, mắt thì lệ sa
Nghĩ mình đang trẻ bỗng già
Thành cô “bảo mẫu”, thành bà cụ non!
Về hưu vui với cháu con
Cùng "ông hàng xóm" sắt son chờ mình.
Đêm dài chờ ánh bình minh
Còn tôi đợi sự trưởng thành cháu con!
Sớm hôm vun đắp mầm non
Thương ông chăm cháu lo tròn hai vai
Vẫn thèm trò gọi: Cô ơi!
Thèm nghe tiếng chị em nơi họp bàn.

Nắng mưa cùng với thời gian
Dẫu phai màu tóc dẫu hằn nếp da
Khác xưa chỉ một chút già
Tình yêu con trẻ vẫn là vẹn nguyên.
Thu Dung nháy mắt cười duyên
Thanh Tâm xếp nhất vừa hiền vừa nghiêm.
Hoa Lan, Kim Dung, Thanh Huyền
Cùng cô giáo Thọ về trường bao năm !
Công đoàn Bích Dự siêng năng
Kim Chuyên-Tổng Đội, Hồng Nhung rất hiền.
Thu Huyền đàn hát có duyên
Hồng Thúy vui vẻ, Kim Liên dịu dàng.
Cô Nghi, cô Út vững vàng
Chuyên môn chắc chắn, việc làm cũng hay !
Trường ta duy nhất một thầy
Ngọc Sơn - núi ngọc, hàng ngày tếu vui.
Minh Thu luôn miệng tươi cười
Phí Hiền thì lại là người trầm ngâm.
Hồng Hạnh vốn rất chuyên cần
Nói năng nhỏ nhẹ Hồng Vân duyên thầm
Bao nhiêu gương mặt quen thân
Thu Thủy , Kim Tuyết...lại còn Thúy Nga!

Bích Ngọc, Yên Thụ đâu xa,
Hằng Hưng, Hằng Thiện...thật là mến thương!
Kim Phong, Kim Tuyến, Lương Hương
Việc nhà thì đảm, việc trường cũng hay !
Còn tôi tình đậm, nghĩa dày
Vui cùng đồng nghiệp xum vầy hôm nay
Người từ Xuân Lũng sang đây
Người bên thị xã ngày ngày qua sông

Người từ Hưng Hóa-Tam Nông
Người dưới Gia Áo cũng không xa gì !
Người quê ở tận Việt Trì
Người Hương Nha đến, người quê Vực Trường.
Dầu cho mười lối trăm đường
Cũng một nơi đến - mái trường Hiền Quan!
Người thì chăm lớp mầm măng
Người lại chuyên lớp tài năng của trường.
Có người chồng ở biên cương
Việc nhà, việc nước đảm đương vẹn toàn.
Tuy còn bao mối lo toan
Nhưng đàn em đã xua tan nỗi niềm
Cùng nhau chung sức vươn lên
Dựng xây trường lớp vững bền tương lai.
Bạn bè, cô cháu chung tay
Lòng như thắm lại những ngày đầu xanh!
Chụm đầu cùng đọc trang văn
Tiếng cười, tiếng nói...bâng khuâng lạ thường !

Ba mươi gương mặt thân thương
Ra về tôi vẫn vấn vương sớm chiều !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét